I. MỤC ĐÍCH – YÊU CẦU:
1. Kiến thức:
- Trẻ nhớ tên câu chuyện “Sự tích hoa dạ hương” và các nhân vật trong truyện: Bà cụ, cô bé, ong vàng.
- Trẻ hiểu nội dung câu chuyện: Nói về một bà cụ sau những mong mỏi ước nguyện bà đã có được một cô con gái. Bà rất yêu thương chiều chuộng cô, cô thì càng lớn càng xinh đẹp nhưng lại kiêu căng và lười nhác không biết giúp đỡ mẹ. Mẹ ngày một già yếu, cho đến một ngày bà đi làm và không trở về, lúc này cô mới thấy đói, cô khóc ân hận nhưng đã muộn. Cô biến thành cây hoa chỉ tỏa mùi hương vào ban đêm và cây đó được đặt tên là hoa Dạ hương.
- Trẻ biết tình cảm yêu thương của người mẹ dành cho con.
- Giải thích từ khó cho trẻ: Giải thích từ “ gắt gỏng” là khó chịu hay cáu làm người khác không bằng lòng, còn từ “Chai cứng”
Chai là một vùng da
bị hóa sừng do nhiều tế bào chết tạo nên. Khi bàn chân, bàn
tay phải cọ xát thường xuyên vào một vật thì hình thành những vết
chai nó rất cứng.
2. Kĩ năng:
- Rèn kỹ năng giở sách, cách xem sách truyện xem từ trái sang phải, từ trên xuống dưới trang, xem hết trang này rồi mới lật sang trang khác...
- Rèn trẻ kể lại và thể hiện lời nói của nhân vật trong truyện.
- Rèn trẻ trả lời các câu hỏi của cô rõ ràng, mạch lạc bằng các câu đơn, câu ghép.
3. Thái độ:
- Trẻ hứng thú và bộc lộ cảm xúc khi nghe cô đọc truyện, tích cực tham gia các hoạt động.
- Giáo dục trẻ biết yêu quý và giúp đỡ mẹ và những người thân yêu trong gia đình.
II. CHUẨN BỊ:
1. Địa điểm tổ chức: Trong lớp
2. Đội hình dạy trẻ: Trẻ ngồi trên thảm, ghế.
3. Đồ dùng:
* Đồ dùng của cô:
- Big book : “Sự tích hoa dạ hương”
- Sa bàn lật câu chuyện “Sự tích hoa dạ hương”
- Rối bóng câu chuyện”Sự tích hoa dạ hương”
- Nhạc không lời khi cô kể chuyện và diễn rối bóng.
* Đồ dùng của trẻ:
- Trẻ mặc quần áo gọn gàng phù hợp tiết học.
4. Xác định giọng đọc diễn cảm câu chuyện:
- Giọng người dẫn truyện: nhẹ nhàng, vừa phải.
- Giọng bà lão: trầm, ấm áp.
- Giọng ong: nhẹ nhàng, trong trẻo.
- Giọng cô bé: hống hách, kiêu căng.
III. CÁCH TIẾN HÀNH:
Hoạt động của cô |
Hoạt động của trẻ |
1. Ổn định tổ chức:
Cô cho trẻ chơi trò chơi “Ai đoán giỏi”
- Cô tổ chức cho trẻ chơi ngửi và đoán xem các con vừa ngửi mùi hương của loài hoa gì? (trẻ đoán theo ý trẻ)
Cô cho trẻ xem đáp án hình ảnh của hoa Dạ hương. Dẫn dắt vào câu chuyện. Cô giới thiệu truyện “Sự tích hoa dạ hương”
2. Phương pháp và hình thức tổ chức:
* Đọc truyện cho trẻ nghe:
- Giới thiệu tên câu chuyện: “Sự tích hoa dạ hương”
* Lần 1: Cô đọc truyện cho trẻ nghe.
- Giới thiệu truyện: Tên truyện, trang bìa, Hỏi lại trẻ kỹ năng giở sách truyện để xem tranh: Lật xem từng trang, xem hết trang trước rồi mới lật tiếp trang sau.
- Cô đọc truyện cho trẻ nghe.
- Cô vừa đọc cho các con nghe câu chuyện gì?
- Trong câu chuyện có những ai?
- Bây giờ cô mời các con cùng gặp lại những nhân vật trong câu chuyện nhé!
* Lần 2: Cô đọc truyện kết hợp với 1 cô giáo sử dụng sa bàn câu chuyện …
Đàm thoại – trích dẫn:
- Trong câu chuyện bà lão ước muốn điều gì? Điều ước của bà có thành sự thật không? Và bà cảm thấy như thế nào?
Cô đọc trích dẫn câu : " Bà lão nghĩ: “Ước gì ta có được một mụn con cho vui cửa vui nhà, khi ra vườn, bà nhìn thấy một cái bọc, bên trong có một bé gái xinh xắn. Bà chắp tay cảm tạ trời phật rồi bế cô gái vào nhà, lòng mừng vui khôn xiết".
- Sau khi đưa cô bé về nhà bà đã dành tình cảm như thế nào cho cô bé?
Cô đọc trích dẫn câu: " Bà thương yêu cô bé hết lòng. Bà nhường thức ăn và quần áo đẹp cho cô bé, còn bà chỉ ăn khoai sắn và mặc quần áo cũ. Nhưng bà rất vui vì có cô con gái xinh đẹp. ".
- Bà rất thương yêu cô bé còn cô bé thì sao? Cô bé nói với ong vàng với giọng điệu thế nào?
- Con hiểu từ “gắt gỏng” ở đây là ntn?
Cô giải thích cho trẻ từ khó:
+ “ gắt gỏng” là khó chịu hay cáu làm người khác không bằng lòng.
Con hiểu thế nào về từ “Chai cứng” ở đây?
+ Cô giải thích từ “Chai cứng” Chai là một vùng da bị hóa sừng do nhiều tế bào chết tạo nên. Khi bàn chân, bàn tay phải cọ xát thường xuyên vào một vật thì hình thành những vết chai nó rất cứng.
- Thế còn buổi chiều Ong nhắc cô bé điều gì? Cô bé đã trả lời như thế nào?
Cô đọc trích dẫn câu : “Buổi chiều, Ong Vàng lại bay đến cửa sổ. Thấy cô bé đang ngồi soi gương, chải tóc, Ong Vàng nhắc:Cô bé ơi! Mẹ sắp về rồi! Hãy quét nhà, nấu cơm giúp mẹ đi!
Cô bé đáp: Quét nhà, nấu cơm thì bẩn mất cái váy trắng của ta. Khi mẹ ta về, mẹ chỉ nấu một lát là xong.”
- Sau khi trả lời Ong vàng xong cô bé đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra với cô bé tối hôm đó? Cô bé hiểu ra điều gì?
Cô đọc trích dẫn câu : “Ba ngày trôi qua, bà mẹ vẫn chưa về. Cô bé soi gương thì thấy mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng, nước da nhợt nhạt. Lúc này cô mới hiểu rằng sắc đẹp của cô có được là nhờ sự chăm chút và tình yêu thương của người mẹ già. Cô thương mẹ quá…”
- Ong vàng đã thông báo với cô bé điều gì? Và cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Trong vườn nhà bà lão xuất hiện cây hoa có tên là gì? Nó có gì đặc biệt?
Cô đọc trích dẫn câu : “Về sau, dân làng không trông thấy cô bé đâu nữa mà chỉ thấy trong khu vườn nhà bà lão mọc lên một bụi cây nhỏ nở những chùm hoa màu trắng xanh. Đêm đêm, những chùm hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào đêm thanh vắng”
- Trong truyện các con thấy bạn nhỏ là người như thế nào?
Các con có được giống như bạn nhỏ trong truyện không? Các con sẽ làm gì giúp đỡ mẹ?
* Bài học giáo dục: Trong mỗi chúng ta, ai cũng có mẹ. Mẹ là người luôn yêu thương và chăm sóc chúng ta vậy chúng ta phải biết yêu kính mẹ và chăm sóc giúp đỡ mẹ những công việc vừa sức của mình.
Cho trẻ hát và vận động minh họa bài “Bàn tay mẹ”
* Cho trẻ nghe lại truyện : (diễn rối bóng)
3. Kết thúc:
Cho trẻ đọc bài ca dao:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. |
- Cô và trẻ cùng chơi.
- Trẻ trả lời
- 2-3 Trẻ trả lời
- 2-3 Trẻ trả lời
- Trẻ trả lời
-2-3 Trẻ trả lời
-2-3 Trẻ trả lời
- 2-3 Trẻ trả lời
- 2-3 Trẻ trả lời
- 2-3Trẻ trả lời
- Trẻ trả lời
- Trẻ trả lời
- Trẻ trả lời
- Trẻ trả lời.
- Trẻ trả lời
- Trẻ lắng nghe
- Trẻ hát và vận động minh họa giống cô
- Trẻ xem
- Trẻ đọc cùng cô
|
TRUYỆN SỰ TÍCH HOA DẠ HƯƠNG
1. Xưa, có một người đàn bà nghèo sống bằng nghề trồng rau ở ven sông. Một hôm, bà lão nghĩ: “Ước gì ta có được một mụn con cho vui cửa vui nhà”.
2. Sáng hôm sau, khi ra vườn, bà nhìn thấy một cái bọc, bên trong có một bé gái xinh xắn. Bà chắp tay cảm tạ trời phật rồi bế cô bé vào nhà, lòng mừng vui khôn xiết.
Từ đó, bà thương yêu cô bé hết lòng, có gì ngon và quần áo đẹp bà đều dành cho cô bé, còn bà chỉ ăn khoai sắn và mặc quần áo cũ. Dân làng ai cũng trầm trồ khen vì thấy cô bé thật xinh đẹp. Bà tỏ ra rất vui và chiều chuộng cô hơn. Thấy vậy, cô bé sinh ra thói kiêu căng và lười nhác.
3. Một buổi sáng, ông mặt trời đã lên cao mà cô bé vẫn ngủ, chú Ong Vàng đến đậu bên cửa sổ khẽ nhắc:
- Cô bé ơi! Cô bé ơi!
Nắng sớm lên rồi!
Dậy ra vườn thôi
Tưới rau giúp mẹ!
Cô bé uể oải vươn vai, gắt gỏng:
- Ta đang buồn ngủ chết đi được! Ong Vàng hãy đi đi! Mà ngươi bảo ta đi xách nước ư? Nếu ta xách nước tưới rau thì bàn tay ngọc ngà của ta sẽ bị chai cứng mất thôi.
4. Nghe vậy, Ong Vàng liền bay đi. Buổi chiều, Ong Vàng lại bay đến cửa sổ. Thấy cô bé đang ngồi soi gương, chải tóc, Ong Vàng lại nhắc:
Cô bé ơi! Cô bé ơi!
Mẹ sắp về rồi!
Hãy dọn nhà thôi
Nấu cơm giúp mẹ !
- Cô bé đáp:
Này Ong Vàng nhiều chuyện kia! Quét nhà, nấu cơm thì bẩn mất cái váy đẹp của ta à! Lúc nào mẹ ta về, mẹ ta chỉ nấu một loáng là xong.Việc gì ta phải nấu cơ chứ!
Nói rồi, cô bé lại ngồi soi gương, chải tóc.
5. Nhưng trời đã tối mà mẹ cô bé vẫn chưa về. Cô bé thấy đói bụng. Rồi đêm xuống. Ngồi một mình trong căn nhà vắng lặng, bụng đói cồn cào, cô bé ôm mặt khóc.
Ngày thứ nhất…ngày thứ hai…rồi ngày thứ 3 cũng trôi qua …, mà mẹ vẫn chưa về. Cô bé soi gương thì thấy mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng, nước da nhợt nhạt. Lúc này cô mới hiểu rằng sắc đẹp của cô có được là nhờ sự chăm chút và tình yêu thương của người mẹ già. Cô thương mẹ quá…Đúng lúc ấy, Ong Vàng bay qua và nói:
- Mẹ cô già yếu
Nay đã mất rồi.
Phải tự làm thôi
Kiếm ăn mà sống!
6. Cô bé òa khóc nức nở rồi chạy ra vườn, cô vừa chạy vừa gọi mẹ:
Mẹ ơi!...Mẹ ơi…mẹ đâu rồi? mẹ trở về với con đi!...con biết lỗi rồi mà! Mẹ ơi… Cô vừa thương mẹ vừa ân hận nên cứ đứng đó khóc mãi ...khóc mãi…
Về sau, dân làng không trông thấy cô bé đâu nữa mà chỉ thấy trong khu vườn nhà bà lão mọc lên một bụi cây nhỏ nở những chùm hoa màu trắng xanh. Đêm đêm, những hùm hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào đêm thanh vắng
( Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam)
KỊCH BẢN DIỄN RỐI BÓNG
Truyện : “Sự tích hoa Dạ hương”
Nhạc hát ru .
Bà cụ: Sao cứ mỗi lần nghe lời hát ru tôi lại cảm thấy buồn lắm các bác ạ…, tôi luôn ước ao… có được một mụn con cho vui cửa vui nhà mà vẫn chưa được. Tôi vốn chỉ là một bà già nghèo làm nghề trồng rau ở ven sông này mà thôi!
Nhạc tiếng khóc của trẻ con.
Bà cụ: Ồ! Sao lại có tiếng khóc của trẻ con vậy? cái bọc gì thế này? 1 đứa bé! Mà sao lại có 1 đứa bé ở đây? Trông nó thật xinh xắn làm sao!
Cảm tạ trời phật đã nghe thấy điều ước nguyện của con, con sẽ yêu thương và chăm sóc nó bằng cả tấm lòng của mình!
Nào ! con hãy về ở với ta, ta sẽ chăm sóc con, con nhé!
Chuyển cảnh (trong nhà)
Bà: Con gái ơi! Con ăn đi! Ăn nhiều vào! Cơm trắng mẹ phần cho con đấy, còn đây mẹ ăn khoai với sắn là được rồi !
Cô bé: Con biết rồi mẹ cứ ăn phần của mẹ đi!
Nói đế: Này ! bà lão ơi! Con gái bà càng ngày càng xinh đẹp đấy!!!
Bà lão: Vâng cảm ơn các bác! Cháu lớn lên được như vậy là già mừng lắm! Cảm ơn các bác đã khen!
Dẫn chuyện: Một buổi sang khi ông mặt trời đã lên cao!
Ong vàng: Xin chào các bạn: Mình là ong vàng! Mình rất thích được bay đi khắp nơi tìm hoa làm mật! Hôm nay, mình ghé thăm nhà bà lão nghèo cái đã!
Ô sao giờ này cô bé xinh đẹp vẫn ngủ vậy?
Cô bé ơi! Cô bé ơi!
Nắng sớm lên rồi
Dậy ra vườn thôi
Tưới rau giúp mẹ!
Cô bé: Ôi dào! Ta đang buồn ngủ chết đi được đây! Ong vàng kia hãy đi đi! Mà ngươi bảo ta xách nước tưới rau ư? Ta mà xách nước, tưới rau thì bàn tay ngọc ngà của ta sẽ bị chai cứng mất thôi! Ngươi hãy đi đi! Để ta còn ngủ tiếp!
Ong vàng: Đúng là một cô bé lười biếng! (Bay đi)
Ong vàng: Trời đã về chiều rồi ! Mình phải qua xem cô bé lười biếng kia đã làm được việc gì giúp mẹ rồi!!! Ôi chao! Tưởng đang làm gì giúp mẹ, hóa ra lại ngồi ngắm vuốt thế kia!
Cô bé ơi! Cô bé ơi!
Mẹ sắp về rồi
Hãy dọn nhà thôi
Tưới rau giúp mẹ
Cô bé: Lại là con ong vàng nhiều chuyện kia! Quét nhà, nấu cơm thì bẩn mất chiếc váy của ta à? Lúc nào mẹ ta về, mẹ ta chỉ nấu một loáng là xong! Việc gì ta phải nấu cơ chứ! Thôi ! để ta còn soi gương chải tóc!
Ong vàng: Cô bé ơi ! cô không biết thương người mẹ già yếu của mình à? Bà đã chăm sóc cô nhiều như vậy mà cô chỉ biết mỗi soi gương, chải tóc thôi ư? Cô đúng là đứa con bất hiếu!
Cô bé: Đúng là đồ…Ong Vàng nhiều chuyện!
Trời tối dần……
Cô bé: Đã tối thế này rồi mà sao mẹ mình vẫn chưa về nhỉ! Mình đói bụng quá rồi! Ngoài trời thì tối! xung quanh vắng lặng! Bụng lại đói ! …Ôi đói quá……đói quá!...Mẹ ơi…mẹ ơi…
Dẫn chuyện: Cô bé chẳng biết làm gì chỉ biết ngồi chờ mẹ. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua …..rồi …ngày thứ 3 cũng trôi qua mà người mẹ vẫn chưa về…!Cô bé lấy gương ra soi .
Cô bé: Ôi! khuôn mặt xinh đẹp của mình! Sao bây giờ nó lại hốc hác và xanh xao thế này? Ta là 1 cô bé xinh đẹp cơ mà! Hu hu….
Mẹ ơi! Mẹ ơi con hiểu ra rồi ! sắc đẹp của con có được là nhờ mẹ, mẹ đã chăm sóc con, mẹ đã cho con sắc đẹp ấy! Con biết lỗi rồi , mẹ ơi! Mẹ ơi!!!
Ong vàng:
Cô bé ơi! Cô bé ơi!
Mẹ cô già yếu
Nay đã mất rồi
Phải tự làm thôi
Kiếm ă mà sống
Dẫn chuyện: Cô bé chạy ra vườn cô khóc mãi…khóc mãi ! Cô khóc từ ngày này qua ngày nọ…nơi cô đứng mọc lên một cây hoa nhỏ nở những chum hoa màu trắng xanh. Đêm đêm những chum hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào những đêm thanh vắng.